WRAP - NHỮNG CHIẾC VÁY TÔI TỪNG MẶC

 NHỮNG CHIẾC VÁY TÔI TỪNG MẶC



Tôi từng mặc một chiếc váy trắng, mỏng như lòng tin của tuổi mười ba.

Rồi có ngày, tôi thay nó bằng chiếc váy đen lạnh như cái ôm hụt.

Và hôm nay, tôi mặc một chiếc váy tím. Không phải vì tôi buồn, mà vì tôi đã ngừng trốn nỗi buồn.



Có những buổi sáng, đi đến tủ đồ, tôi chọn chiếc váy màu be. Không phải vì tôi yêu màu ấy mà vì nó dễ tan vào đám đông, như một hơi thở nhè nhẹ giữa phố xá giờ tan tầm. Tôi từng mặc nó như một cách để tồn tại - không nổi bật, không bất an, không cần trả lời cho câu hỏi “em là ai?”.


Trong chiếc váy màu be ấy, tôi đi qua tuổi mười sáu, rồi mười bảy, rồi mười tám. Tôi học cách cúi đầu thật khéo, trả lời đúng những điều cần nghe, giữ nỗi buồn ở trong cổ như một giọt mực sắp rơi nhưng chưa rơi. Người ta không hỏi tôi có đau không, chỉ hỏi tôi sao vô cảm thế. Người ta không nhìn thấy chỗ vá nơi tim áo, chỉ khen tôi sạch sẽ, hiểu chuyện.


Có lần, tôi thử khoác lên mình chiếc áo màu đỏ. Nó rực rỡ như trái tim đang đập liên hồi vì khao khát muốn khẳng định cái tôi của mình. Nhưng người ta nói: “Làm quá.” Thế là, tôi cởi ra, lặng lẽ gấp lại. Từ đó, mỗi khi nhìn thấy màu đỏ, tôi sinh ra một sự bài xích và dần dà không còn chạm vào màu đỏ nữa.


Tôi từng nghĩ: Chắc có lẽ mình không phù hợp với màu sắc. Nhưng rồi có một ngày, tôi thấy cô bé nọ mặc chiếc váy vàng chanh giữa ngày mưa, và chẳng ai nói gì. Cô bé ấy - dường như mang theo một điều gì đó mà tôi chưa có được. Và có lẽ vì “điều gì đó” ấy, chẳng ai bảo cô bé đó rằng chiếc váy đó không hợp. Họ chỉ nhìn, và nhìn thôi. Họ chẳng nói, chẳng phán xét, chỉ xem đó là điều hiển nhiên.


Tôi bắt đầu hiểu ra rằng: không phải mọi chiếc váy đều sai, chỉ là không ai từng dạy tôi cách mặc màu sắc của chính mình mà không sợ ánh nhìn.


Tôi viết chương này để gửi đến những người vẫn đang thay váy mỗi sáng, vì một phần nào trong tim họ chưa dám mặc điều họ thật sự muốn. Tôi viết cho những ánh mắt từng sáng lên rồi tắt đi, cho những giấc mơ từng bay rồi cụp lại như cánh chim gặp gió ngược.


Tôi không có đáp án cho bạn.

Chỉ có vài câu chuyện, vài lần trăn trở, vài mảnh vải tôi may lại từ chính mình.

Nếu bạn chạm được vào một đường kim nơi đây…thì có lẽ, chúng ta không xa nhau lắm. 


Love,

Violet Hela 🌠


Nhận xét

Bài đăng phổ biến